Người phía sau cũng mỉm cười bất lực: "Có vẻ như tôi không thể đi qua được." Sở Dung lúng túng cười: "Vậy tôi sẽ đi lên phía trước một chút." "Ồ, cô à?" Người đó bất ngờ thốt lên: "Cô còn nhớ tôi không?” Hở? Lúc này Sở Dung mới đưa mắt nhìn người nói. Vừa rồi vì xấu hổ nên cô cứ cúi đầu suốt không nhìn người ta. Người kia đột nhiên nói như vậy, Sở Dung còn tưởng rằng đó là người quen nhưng khi nhìn dáng vẻ của anh ấy, Sở Dung lại phát hiện bản thân không có ấn tượng gì với người này, anh ấy nhận nhâm người rôi đúng không?
Người kia mặc một chiếc áo sơ mi dài tay màu trắng lỗi thời. Trời nóng như vậy mà trên trán anh ấy lại không có một dấu vết mồ hôi nào. Anh có một khuôn mặt trắng trẻo có thể coi là đẹp trai, với chiếc mũi thẳng và đôi môi mỏng, nhã nhặn lịch sự, thoạt nhìn trông giống như một thanh niên trí thức.
Gương mặt này khá đặc biệt, vì vậy Sở Dung chắc chắn rằng cô chưa từng gặp anh ta.
Tuy nhiên, biểu cảm của anh ta rất tự nhiên, ánh mắt kiên định như thể anh ta thực sự quen biết cô.
Sở Dung bắt đầu nghi ngờ bản thân một chút, vậy nên cô lại quan sát kỹ lưỡng người này nhưng vẫn không nhận ra.
Phó Niên bỗng dưng ngẩng đầu, ngạc nhiên nói: "Thây Phó ạt
Thanh niên mặc áo sơ mi trắng thực sự là một nhân vật trí thức, thây Phó nhận ra Phó Niên và Sở Dung, bất ngờ nói: "Hóa ra cô là phụ huynh của Phó Niên? Lần trước còn chưa kịp hỏi han cô thì cô đã đi mất. Đúng rồi, đầu cô có sưng lên khi trở vê không?”
Sở Dung lập tức nhận ra người này. Trước đây khi đưa Phó Niên đến trường, cô đã vô tình nghe lén phía sau phòng học. Khi quay đầu lại, Sở Dung bỗng va vào người khác, đầu bị đụng choáng váng, hôm ấy đến nước mắt cũng chảy ra. Vì vậy, cô hoàn toàn không nhìn thấy được vẻ ngoài của người đó. "Là thây à" Dù không biết người kia trông ra sao nhưng Sở Dung rất ấn tượng với cái đầu thép của anh ấy, đến nỗi bây giờ chỉ cần thấy thôi cũng đã thấy rén: "Thây cũng họ Phó à?
Thây Phó mỉm cười: "Vâng, quả thực là có duyên. Cô là người nhà của Phó Niên à?”
"Ừm! Là mẹ đây."
Thây giáo Phó ngạc nhiên: "Thật ư? Trông cô trẻ hơn tôi, tôi tưởng cô là chị gái của Phó Niên."
Sở Dung cười gượng: "Không có đâu, không có đâu."
Phó Niên nhìn thây Phó đang nói chuyện phiếm với Sở Dung, không nhịn được mà nhắc nhở: "Thây giáo, lân trước không phải thây nói thây không gặp mẹ em sao?" Nghe tiếng động, cậu liền ra ngoài xem, thấy thây Phó đang đứng ở cửa. Từ lời nói vừa rôi, Phó Niên nhận ra Sở Dung và thây giáo Phó đã gặp nhau nhưng lần trước thây Phó đã phủ nhận.
Thầy Phó ngạc nhiên: "À, vậy sao? Có lẽ hôm đó tôi hơi mất tập trung, xin lỗi Phó Niên nhé.” Phó Niên không nói thêm, cậu nhìn Sở Dung, vừa lắc lắc cánh tay cô, vừa nói ngây thơ: “Mẹ, chúng ta đi tìm ba nhé.
"À, được thôi." Đứng ở đây mãi cũng không hay, quả thật phải tìm Phó Như Hối trước. Nếu không, ba người bọn họ thậm chí còn không có điện thoại di động, cô cũng không nhớ số điện thoại của Phó Như Hối, nếu không liên lạc được thì phiền toái rồi.
Thây Phó gọi lại: "Cô sắp đi sao? Tôi định hỏi xem đầu cô có sao không.'
Sở Dung cười trừ: "Thây Phó, cái đầu anh thật sự rất cứng, lân trước đầu tôi sưng gân cả tuân lễ" Cô không định nói chuyện này với thây Phó nhưng cô cảm thấy vụ va chạm quá mạnh, không nói ra thì thấy khó chịu.
Thây Phó nhíu mày, vẻ mặt như hiểu ra: "Thật xin lỗi, tôi sẽ đền bù chi phí thuốc men cho cô. Lân trước tôi đã định để lại thông tin liên lạc nhưng cô đi quá nhanh.
"Không cần đâu. Sở Dung cũng không phải là vì tiền thuốc men mới nói chuyện kia: "Tôi chỉ cảm thấy thể chất của thây quả thực rất đặc biệt, nếu dùng vào lĩnh vực khác thì sẽ có giá trị nghiên cứu rất lớn. Đâu cứng như vậy, Sở Dung cảm thấy có thể dùng nó để đỡ đạn.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo